Người dịch: Whistle
Chu Giáp cầm rìu hai lưỡi, đứng trên không trung, lưỡi rìu chỉ đến đâu, bóng người vỡ vụn đến đó.
“Hả?”
Cảm giác lệch lạc trong nhận thức, đánh trúng mục tiêu nhưng lại không có cảm giác đánh trúng thực thể khiến Chu Giáp nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía cách đó trăm mét.
Chỉ thấy Tô Cửu gia vốn dĩ đang phải chịu ngũ lôi oanh tạc lại đột ngột xuất hiện ở bờ sông, bước chân loạng choạng chạy trốn về phía xa.
Đồng thời trong miệng ông ta gào to:
“Ngăn hắn lại!”
Đám hộ vệ Tô gia ở phía xa nhìn nhau, ngay cả Cửu gia có tu vi Hắc Thiết hậu kỳ cũng không phải là đối thủ, bọn họ xông lên chẳng phải là chịu chết sao?
Nhưng nghĩ đến hậu quả của việc không nghe lời, đám hộ vệ nghiến răng nghiến lợi, gào thét xông lên.
“Giết!”
“Hừm…”
Chu Giáp rơi xuống đất, vẻ mặt trầm ngâm, trong mắt lóe lên vẻ mê man, tỉnh ngộ, giống như đã quên mất mình đang ở trên chiến trường.
Đám hộ vệ xông lên đương nhiên sẽ không nương tay.
Ngược lại bọn họ còn cho rằng đối phương có khả năng là bị phản phệ, nhất thời mất khống chế thân thể, cơ hội tốt như vậy không thể bỏ lỡ, liều mạng vung vũ khí trong tay lên.
“Keng keng xoẹt xoẹt…”
“Rắc!”
Đao kiếm, búa rìu rơi vào người Chu Giáp lập tức vang lên một trận tiếng động hỗn loạn.
Chờ đến khi mọi người lấy lại tinh thần.
Chỉ thấy đao gãy kiếm gãy, búa nứt rìu vỡ, còn Chu Giáp đang đứng ngây người tại chỗ chỉ bị rách một chút quần áo trên người, thân thể vẫn hoàn hảo không chút tổn thương.
Thân thể Hắc Thiết đã siêu phàm.
Huống chi Chu Giáp còn được Long Hổ Huyền Thai gia trì, năng lực phòng ngự của thân thể vượt xa người thường, cho dù mũi kiếm đâm thẳng vào con ngươi cũng bị mí mắt cụp xuống ngăn cản.
Nếu không phải Hắc Thiết, thậm chí còn không thể phá vỡ phòng ngự.
“Ực…”
Có người nuốt nước bọt, trong sân im lặng.
Mí mắt Chu Giáp khẽ động, ánh sáng trong mắt một lần nữa hiện lên, đồng thời, một cảm giác bừng tỉnh đại ngộ thông suốt cũng từ sâu trong đáy mắt hắn dâng lên.
Ngũ lôi!
Phủ pháp!
Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh!
Thì ra là vậy!
“A…”
Chu Giáp a nhẹ một tiếng, chậm rãi giơ rìu hai lưỡi trong tay lên.
Lưỡi rìu rung động, năm luồng lôi quang bỗng nhiên xuất hiện, Thanh Mộc lôi, Xích Hỏa lôi, Hoàng Thổ lôi, Bạch Kim lôi, Hắc Thủy lôi xoay tròn quanh lưỡi rìu.
Cùng với một tiếng thở dài.
Ngũ sắc lôi quang đồng thời bùng nổ, như gợn sóng trên mặt nước, lôi đình bắt đầu lan tràn ra xung quanh, từng vòng từng vòng lan rộng.
Lôi đình dâng trào.
Giống như phản ứng dây chuyền, với một lực lượng rất nhỏ, ngũ lôi càng lúc càng thịnh, càng lúc càng mạnh.
Lấy Chu Giáp làm trung tâm, lôi quang bao phủ lấy phạm vi trăm mét, tất cả mọi thứ bên trong đều bị lôi đình vô tận bao phủ.
“Ầm!”
Lôi quang phóng lên trời, đánh tan mây đen, ánh sáng mặt trời chiếu xuống.
Mà nơi Chu Giáp đứng.
Vùng đất trăm mét hóa thành tro tàn, nước sông bốc hơi, cây cối biến mất, đám hộ vệ Tô gia đều biến thành than đen.
Ngũ Lôi Phủ Pháp: Đại viên mãn!
Phủ pháp này đã đột phá đến cảnh giới viên mãn được một thời gian, nhưng vì phẩm cấp quá cao, nên vẫn luôn bị kẹt ở bước đại viên mãn.
Cho đến hôm nay.
Cuối cùng cũng đột phá!
Cùng với việc công pháp đại viên mãn, mọi cảm ngộ về Ngũ Lôi Phủ Pháp cũng lặng lẽ hiện lên trong đầu, thậm chí đối với ngũ hành cũng có hiểu biết sâu sắc hơn.
Thậm chí.
Ngay cả Nguyên Lực trong cơ thể cũng tăng vọt, ngày càng gần với việc phá vỡ lục quan.
Chạy trốn!
Mau chạy trốn!
Tô Cửu gia vẻ mặt hoảng sợ, liều mạng thúc giục Nguyên Lực trong cơ thể, chạy như bay về phía trước, trong mắt tràn đầy sợ hãi và may mắn.
Ông ta không ngờ thực lực của Chu Giáp lại khủng bố đến vậy?
Đặc biệt là lúc cuối cùng đột nhiên bộc phát, nhân lúc ông ta không kịp né tránh, thi triển ngũ lôi, suýt chút nữa đã đánh chết ông ta.
Nếu như không kịp thời kích hoạt bảo vật trên người, e rằng Cửu gia đã hồn phi phách tán!
Đại ca tám chín phần mười là đã chết.
Ông ta tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, nếu không, Tô gia sẽ tiêu đời!
Chu Giáp!
Tiểu Lăng đảo!
Thiên Hổ bang!
Trong đầu hiện lên từng bóng người, khiến Tô Cửu gia nghiến răng nghiến lợi, căm hận đến mức gần như muốn hóa thành thực chất.
‘Tô gia sẽ không bỏ qua như vậy!’
‘Tiểu Lăng đảo, phủ Thành chủ có thể cho phép Tô gia chiếm giữ nhiều lợi ích của Thạch Thành như vậy, không chỉ là vì Tô gia nhân tài đông đúc, mà còn là vì bối cảnh.’
‘Chỉ cần quân đội không từ bỏ, Tô gia sẽ không bao giờ sụp đổ!’
“Vút!”
Tiếng lá cây xào xạc phía sau khiến Tô Cửu gia run lên, không kịp nghĩ nhiều, nghiến răng nghiến lợi dốc hết sức chạy về phía trước.
Một lát sau.
Khung cảnh quen thuộc đập vào mắt, khiến Tô Cửu gia vui mừng khôn xiết, còn chưa nhìn thấy bóng người đã vội vàng gào to:
“Kỷ công tử, cứu mạng!”
“Hả?”
Trong rừng, Kỷ Trạch đang vẽ tranh bỗng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Ầm!”
Cùng với một tiếng động lớn, một bóng người đâm gãy mấy cây đại thụ, nặng nề rơi xuống đất cách đó không xa, sau đó cố gắng bò dậy chạy tới.
“Công tử cứu mạng!” Tô Cửu gia bước chân loạng choạng, tập tễnh đi tới:
“Chu Giáp muốn giết ta!”
“Tô gia lão Cửu?” Mãi đến lúc này, Kỷ Trạch mới nhận ra Tô Cửu gia, vẻ mặt ngạc nhiên, phất tay ra hiệu cho Hứa lão bước lên trước:
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Lúc này.
Một bóng người được bao phủ bởi lôi quang đáp xuống, lộ ra thân hình Chu Giáp, nhíu mày nhìn về phía mọi người.
“Công tử.”
Tô Cửu gia vội vàng lùi về phía sau Kỷ Trạch, hoảng sợ nói:
“Lão hủ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tên Chu Giáp này vừa nhìn thấy lão hủ liền muốn giết, công tử cứu ta!”
“Hắn muốn giết ngươi?” Kỷ Trạch bật cười:
“Sao có thể như vậy?”
Tu vi của Chu Giáp là gì, tu vi của Tô Cửu gia là gì, đừng nói là Chu Giáp, cho dù là gã ta cũng không thể nào giết được Tô Cửu gia.
Chu Giáp cầm rìu hai lưỡi, đứng trên không trung, lưỡi rìu chỉ đến đâu, bóng người vỡ vụn đến đó.
“Hả?”
Cảm giác lệch lạc trong nhận thức, đánh trúng mục tiêu nhưng lại không có cảm giác đánh trúng thực thể khiến Chu Giáp nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía cách đó trăm mét.
Chỉ thấy Tô Cửu gia vốn dĩ đang phải chịu ngũ lôi oanh tạc lại đột ngột xuất hiện ở bờ sông, bước chân loạng choạng chạy trốn về phía xa.
Đồng thời trong miệng ông ta gào to:
“Ngăn hắn lại!”
Đám hộ vệ Tô gia ở phía xa nhìn nhau, ngay cả Cửu gia có tu vi Hắc Thiết hậu kỳ cũng không phải là đối thủ, bọn họ xông lên chẳng phải là chịu chết sao?
Nhưng nghĩ đến hậu quả của việc không nghe lời, đám hộ vệ nghiến răng nghiến lợi, gào thét xông lên.
“Giết!”
“Hừm…”
Chu Giáp rơi xuống đất, vẻ mặt trầm ngâm, trong mắt lóe lên vẻ mê man, tỉnh ngộ, giống như đã quên mất mình đang ở trên chiến trường.
Đám hộ vệ xông lên đương nhiên sẽ không nương tay.
Ngược lại bọn họ còn cho rằng đối phương có khả năng là bị phản phệ, nhất thời mất khống chế thân thể, cơ hội tốt như vậy không thể bỏ lỡ, liều mạng vung vũ khí trong tay lên.
“Keng keng xoẹt xoẹt…”
“Rắc!”
Đao kiếm, búa rìu rơi vào người Chu Giáp lập tức vang lên một trận tiếng động hỗn loạn.
Chờ đến khi mọi người lấy lại tinh thần.
Chỉ thấy đao gãy kiếm gãy, búa nứt rìu vỡ, còn Chu Giáp đang đứng ngây người tại chỗ chỉ bị rách một chút quần áo trên người, thân thể vẫn hoàn hảo không chút tổn thương.
Thân thể Hắc Thiết đã siêu phàm.
Huống chi Chu Giáp còn được Long Hổ Huyền Thai gia trì, năng lực phòng ngự của thân thể vượt xa người thường, cho dù mũi kiếm đâm thẳng vào con ngươi cũng bị mí mắt cụp xuống ngăn cản.
Nếu không phải Hắc Thiết, thậm chí còn không thể phá vỡ phòng ngự.
“Ực…”
Có người nuốt nước bọt, trong sân im lặng.
Mí mắt Chu Giáp khẽ động, ánh sáng trong mắt một lần nữa hiện lên, đồng thời, một cảm giác bừng tỉnh đại ngộ thông suốt cũng từ sâu trong đáy mắt hắn dâng lên.
Ngũ lôi!
Phủ pháp!
Thiên Đả Ngũ Lôi Oanh!
Thì ra là vậy!
“A…”
Chu Giáp a nhẹ một tiếng, chậm rãi giơ rìu hai lưỡi trong tay lên.
Lưỡi rìu rung động, năm luồng lôi quang bỗng nhiên xuất hiện, Thanh Mộc lôi, Xích Hỏa lôi, Hoàng Thổ lôi, Bạch Kim lôi, Hắc Thủy lôi xoay tròn quanh lưỡi rìu.
Cùng với một tiếng thở dài.
Ngũ sắc lôi quang đồng thời bùng nổ, như gợn sóng trên mặt nước, lôi đình bắt đầu lan tràn ra xung quanh, từng vòng từng vòng lan rộng.
Lôi đình dâng trào.
Giống như phản ứng dây chuyền, với một lực lượng rất nhỏ, ngũ lôi càng lúc càng thịnh, càng lúc càng mạnh.
Lấy Chu Giáp làm trung tâm, lôi quang bao phủ lấy phạm vi trăm mét, tất cả mọi thứ bên trong đều bị lôi đình vô tận bao phủ.
“Ầm!”
Lôi quang phóng lên trời, đánh tan mây đen, ánh sáng mặt trời chiếu xuống.
Mà nơi Chu Giáp đứng.
Vùng đất trăm mét hóa thành tro tàn, nước sông bốc hơi, cây cối biến mất, đám hộ vệ Tô gia đều biến thành than đen.
Ngũ Lôi Phủ Pháp: Đại viên mãn!
Phủ pháp này đã đột phá đến cảnh giới viên mãn được một thời gian, nhưng vì phẩm cấp quá cao, nên vẫn luôn bị kẹt ở bước đại viên mãn.
Cho đến hôm nay.
Cuối cùng cũng đột phá!
Cùng với việc công pháp đại viên mãn, mọi cảm ngộ về Ngũ Lôi Phủ Pháp cũng lặng lẽ hiện lên trong đầu, thậm chí đối với ngũ hành cũng có hiểu biết sâu sắc hơn.
Thậm chí.
Ngay cả Nguyên Lực trong cơ thể cũng tăng vọt, ngày càng gần với việc phá vỡ lục quan.
Chạy trốn!
Mau chạy trốn!
Tô Cửu gia vẻ mặt hoảng sợ, liều mạng thúc giục Nguyên Lực trong cơ thể, chạy như bay về phía trước, trong mắt tràn đầy sợ hãi và may mắn.
Ông ta không ngờ thực lực của Chu Giáp lại khủng bố đến vậy?
Đặc biệt là lúc cuối cùng đột nhiên bộc phát, nhân lúc ông ta không kịp né tránh, thi triển ngũ lôi, suýt chút nữa đã đánh chết ông ta.
Nếu như không kịp thời kích hoạt bảo vật trên người, e rằng Cửu gia đã hồn phi phách tán!
Đại ca tám chín phần mười là đã chết.
Ông ta tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, nếu không, Tô gia sẽ tiêu đời!
Chu Giáp!
Tiểu Lăng đảo!
Thiên Hổ bang!
Trong đầu hiện lên từng bóng người, khiến Tô Cửu gia nghiến răng nghiến lợi, căm hận đến mức gần như muốn hóa thành thực chất.
‘Tô gia sẽ không bỏ qua như vậy!’
‘Tiểu Lăng đảo, phủ Thành chủ có thể cho phép Tô gia chiếm giữ nhiều lợi ích của Thạch Thành như vậy, không chỉ là vì Tô gia nhân tài đông đúc, mà còn là vì bối cảnh.’
‘Chỉ cần quân đội không từ bỏ, Tô gia sẽ không bao giờ sụp đổ!’
“Vút!”
Tiếng lá cây xào xạc phía sau khiến Tô Cửu gia run lên, không kịp nghĩ nhiều, nghiến răng nghiến lợi dốc hết sức chạy về phía trước.
Một lát sau.
Khung cảnh quen thuộc đập vào mắt, khiến Tô Cửu gia vui mừng khôn xiết, còn chưa nhìn thấy bóng người đã vội vàng gào to:
“Kỷ công tử, cứu mạng!”
“Hả?”
Trong rừng, Kỷ Trạch đang vẽ tranh bỗng nhíu mày, ngẩng đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.
“Ầm!”
Cùng với một tiếng động lớn, một bóng người đâm gãy mấy cây đại thụ, nặng nề rơi xuống đất cách đó không xa, sau đó cố gắng bò dậy chạy tới.
“Công tử cứu mạng!” Tô Cửu gia bước chân loạng choạng, tập tễnh đi tới:
“Chu Giáp muốn giết ta!”
“Tô gia lão Cửu?” Mãi đến lúc này, Kỷ Trạch mới nhận ra Tô Cửu gia, vẻ mặt ngạc nhiên, phất tay ra hiệu cho Hứa lão bước lên trước:
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Lúc này.
Một bóng người được bao phủ bởi lôi quang đáp xuống, lộ ra thân hình Chu Giáp, nhíu mày nhìn về phía mọi người.
“Công tử.”
Tô Cửu gia vội vàng lùi về phía sau Kỷ Trạch, hoảng sợ nói:
“Lão hủ cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, tên Chu Giáp này vừa nhìn thấy lão hủ liền muốn giết, công tử cứu ta!”
“Hắn muốn giết ngươi?” Kỷ Trạch bật cười:
“Sao có thể như vậy?”
Tu vi của Chu Giáp là gì, tu vi của Tô Cửu gia là gì, đừng nói là Chu Giáp, cho dù là gã ta cũng không thể nào giết được Tô Cửu gia.
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo